Đôi Điều Chia Sẻ

“Tôi Đã Định Đi Nhưng Không Đừng Được”

“Tôi đã định đi rồi nhưng không đừng được, khuôn mặt các Ngài có gì đó khiến tôi phải ở lại và quyết định thỉnh các Ngài về đặt tại nhà mình. Tôi nghĩ, cái đó gọi là duyên.” width=

Chúng tôi vô tình nghe được lời ấy từ một vị khách nam đã luống tuổi khi nói về bộ Tây Phương Tam Thánh mà chú đã thỉnh cách đây không lâu tại Bửu Liên. Chú không hề biết chúng tôi đang nghe câu chuyện của mình, vẫn say sưa kể. Rất nhiều lần, vô tình hay hữu ý, lời các cô chú anh chị từng ghé cửa hàng Bửu Liên cũng đến được với chúng tôi, đa phần đều cùng nội dung như thế: “có cái gì đó”. Kinh doanh trong một lĩnh vực đặc biệt, chúng tôi rất có lòng tin vào những cơ duyên. Tương tự như khi chúng ta gặp một ai đó ngoài phố lần đầu tiên và ngỡ như đã nhìn thấy họ ở đâu trước đó mà không tài nào nhớ ra, cảm giác thân thuộc tựa một người bạn, người thân lâu ngày gặp lại, như một trái tim chai sạn bỗng một ngày đập loạn nhịp vì một ánh mắt vô tình chạm phải, khi chiêm bái một tượng Phật cũng vậy. Biết bao người đã đi qua hàng mấy chục cửa hàng, tới lui chọn lựa, cân nhắc hàng tháng trời vẫn không thể chọn cho mình một sản phẩm phù hợp, đến một ngày bước vào cửa hàng, bỗng vừa ý ngay với bức tượng đầu tiên mà họ nhìn thấy. “Cái gì đó”! Đó là một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, chỉ biết đây chính là điều mình đã tìm kiếm bao lâu nay, không đẹp hơn, không rực rỡ sáng loáng hơn, đơn giản là đúng điều mình cần. Nhìn thấy, tự nhiên sâu thẳm trong tâm reo mừng: “Đây rồi!” Duyên lành không đến sớm chẳng đến muộn, bất khả cầu bất khả chối, đúng thời điểm, đúng lúc, đúng người, tự nhiên mình sẽ biết.

   width=

Chú bảo, từ ngày thỉnh được bộ tượng về, thấy trong lòng khoan khoái, tâm lặng lòng an. Chú có tuổi rồi, trải đủ sóng gió cuộc đời, có lúc khổ cực đến mất đi tất cả, rồi cũng vực dậy được mà bước tiếp, gây dựng cơ ngơi. Con cái đã khôn lớn cả, thành đạt nên người nên cũng chẳng mong cầu gì thêm, chỉ mỗi sớm tối quỳ giữa phòng thờ ngẩng đầu chiêm bái Đức Phật A Di Dà, Bồ Tát Quán Thế Âm và Bồ Tát Đại Thế Chí, cũng đủ thấy cuộc sống nhẹ tênh viên mãn. “Mình thờ đâu phải để cầu mong được phù hộ này kia. Đâu phải cứ cúng kiếng nhang khói thiệt nhiều thì thần Phật sẽ chứng cho. Chuyện tâm linh chứ có phải cõi chợ rau giá đâu mà đem ra đổi chác. Mình thờ là cho mình thôi, cho cái tâm mình an, cho đêm đêm tròn giấc.”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *